Trường thi #1: Mở đầu
đó là Tự Lực, tự lực cánh sinh, cũng là tuyên ngôn chắp bút “Đối thoại văn chương xứ Đoài” (Tự Lực)
vì lẽ,
có những điều ta chỉ hiểu sau khi đánh mất: hoá ra đó không phải là mất, mà là một cú đẩy. đẩy ra khỏi vùng quen thuộc, vùng định danh, vùng cái tôi đã định hình. mỗi biến cố, dù mang tên “phúc” hay “hoạ”, thật ra chỉ là thầy dạy trá hình. vì đời không vận hành theo mong muốn, mà theo nhân quả. mà nhân quả, dù là phần thưởng hay hình phạt, đều chứa đựng bài học.
thế nên,
khi ta chịu ngồi xuống, ngưng chống cự, và chỉ lặng lẽ nhìn – không phán xét, không gán nhãn – thì tự nhiên có một khoảng không mở ra trong lòng. một khoảng không không tên, không hình, nhưng đầy sự sống. đó là nơi cái tôi tan chảy. đó là nơi tỉnh thức bắt đầu.
lúc đó,
hãy cùng ĐỐI THOẠI VĂN CHƯƠNG XỨ ĐOÀI
– Mai Nhật –
đó là Tự Lực, tự lực cánh sinh, cũng là tuyên ngôn chắp bút “Đối thoại văn chương xứ Đoài” (Tự Lực)