có một mặt trời đã qua
nằm im sau gáy những vì sao chưa kịp mọc
nó từng gọi tên ai đó
bằng ánh sáng rỉ máu qua kẽ mây
trên cánh đồng ướt gió
có người gấp lại chiếc bóng mình
giấu giữa hai trang hoàng hôn
và bước đi như thể chưa từng yêu
tình yêu là thứ ánh sáng biết đường rút lui
nó không cần cửa, chỉ cần một khe nứt
rồi để lại trên cổ tay
một vết cháy có hình nụ hôn
bầu trời hôm đó là một cuốn sách
mỗi tầng mây là một chữ đã gạch
và em, kẻ không đọc nổi
vẫn đứng chờ trang cuối bốc cháy
khi ánh sáng không còn chiếu nữa
chúng ta mới nhìn thấy nhau
như hai vết mực loang trong lọ
không nhớ vì sao từng tách rời
(Mai Nhật)