Kinh thánh của những kẻ đến muộn
có một mặt trời đã quanằm im sau gáy những vì sao chưa kịp mọcnó từng gọi tên ai đóbằng ánh sáng rỉ máu qua…
Một tiếng gọi mảnh từ đất cũ. Viết để giữ lại khí Đoài, cho mình, và cho những người còn biết lặng mà thấu.
Khi chữ còn biết lặng, và người còn nhớ đến gió Đoài, văn chương vẫn còn chỗ đứng cho những gì không cần phô mà vẫn sống lâu.
– (K.) –
có một mặt trời đã quanằm im sau gáy những vì sao chưa kịp mọcnó từng gọi tên ai đóbằng ánh sáng rỉ máu qua…
“Về Sơn Tây hay ngày mưa rây râybãi mật cỏ thơm lác đác phố gầytiếng guốc gõ khô dọc thành đá cũchỗ bác Tản Đà…
“Tôi đọc cuốn tiểu thuyết Xứ Đoài mây trắng của tác giả Nguyễn Sơn Đỗng, tôi lại nhớ đến quê tôi” Nguyên tổng bí thư…
Tôi mượn câu nói của một học giả Trung Quốc để tâm sự đôi điều với bạn đọc khi còn đọc và thích sách giấy,…