Hạ vũ dạ đàm tại “vọng lâu” Cầm-thư-quán
Đêm mùa hạ, dựa khúc “Hải du” và ánh trăng đưa con thuyền lạc vào vườn Mộng Liên, những cảnh giới thoảng qua trước mặt, vừa hiện lên bất chợt rồi lại ẩn vào làn sương đêm trên mặt hồ:
Cảnh giới trần gian của bậc đế vương và mỹ nhân: nơi những cung bậc cảm xúc giữa Ta, Nàng, Thiên hạ được gửi vào Đàn, Hoa, và Trăng. Tiếng đàn xuyên qua nhiều lớp không gian, vượt qua những bức tường thành cao sừng sững, luồn sợi chỉ vào chiếc áo bào, kết dây duyên đến bên thiếu nữ. Khi chiếc áo bào rơi xuống hồ, bông hoa sen tàn lụi, trăng bị che khuất bởi cơn mưa giông, thì mối nhân duyên này, trở lại với cảnh giới trần gian trần trụi những ân oán bi ai…
Đi qua cảnh giới trần gian là cảnh giới mộng. Trong cảnh giới này, mỹ nhân cùng chàng nho sinh theo khúc “Hải du” ra đến biển, vị mặn của biển, đêm mưa, mùi rượu phảng phất men say, tạo nên chốn mộng mà như thực. Chốn mộng này, phải chăng đã giữ lại người thiếu nữ bên trong bức tranh, để rồi vẫn mãi lãng du tìm một bóng hình, đi qua những mùa hoa đào rụng…
Có những cảnh giới nằm giữa cõi thực và mộng. Trong cõi này, tiếng tụng Kinh thay cho tiếng Đàn, hương rượu và sen được mùi hương Tịnh độ hóa duyên. Lửa, hay mưa đến, cũng chỉ là sự ghé qua! Cầm-thư-quán – “Vọng lâu” không chỉ dành cho quán chủ, lữ khách, mà còn là nơi trăng, gió, mây, trà, hương, rượu, đàn… “vọng” những bóng hình đến rồi lại rời đi…
(Duongthutrang)