“Một hôm, tôi thấy hai con bọ chọi nhau trong bụi cỏ, đang say sưa quan sát, thì bỗng thấy con vật lớn khổng lồ, đổ cây bạt núi xông tới. Hóa ra đó là một con cóc. Nó vừa phóng nhanh lưỡi ra, thì cả hai con bọ đã đều bị nuốt gọn. Khi ấy tôi còn nhỏ, đang khi chăm chú nhìn xem, bỗng dưng bị nó làm cho bất ngờ kinh hoảng. Đến lúc định thần lại rồi, tôi bèn bắt con cóc, đánh cho mấy chục roi, rồi đuổi đi nơi khác. Sau lớn, nghĩ lại, hai con bọ chọi nhau ấy, chính là chúng đang tơ tít gian tình với nhau vậy. Cổ ngữ nói: “Gian cận sát” (Chuyện gian tà thì cận kề cái chết), hai con bọ ấy chẳng phải đúng thể hay sao?” (trích Thú nhàn tình, Phù sinh lục ký)
Mới hay, Thẩm Phục tự bé đã hướng thiên nhiên, có tính thiện lương, đến lớn lên, bãi bể nương dâu lành ít mà dữ nhiều nhưng không làm tiêu biến đi cốt cách. Có thể nói, là ví dụ điển hình của chữ NHÂN
(Duongthutrang)